Những suy nghĩ về lễ bế mạc Thế vận hội Tokyo - lich thi dau vong 1 ngoai hang anh 2025

Đây có lẽ là kỳ Thế vận hội mà tôi quan tâm nhất kể từ năm 2008, một phần vì gần đây không có nhiều phim hay chương trình truyền hình thú vị. Trước đây, tôi từng xem "Running Man" và thấy khá ổn, nhưng sau đó nó trở nên đơn điệu khi chỉ xoay quanh việc khen ngợi cách nấu ăn của Hoàng Lỗi trong chương trình "Nhìn về cuộc sống". Dần dần, tôi cảm thấy chán nản kết quả tỷ số và dừng theo dõi, đặc biệt là khi Đại Hoa rời khỏi chương trình. Mặc dù Đại Hoa đôi khi nói nhiều, nhưng anh ấy rất giỏi tạo không khí và có tài năng riêng. Trong khi đó, mặc dù Bành Bành và Tử Phong đều dễ thương, họ không đủ sức hút để giữ chân khán giả. Điều này dẫn đến tình trạng chương trình chỉ còn lại những lời khen ngợi sáo rỗng dành cho Hoàng Lỗi.

Về các môn thể thao tại Thế vận hội, tôi đặc biệt thích bóng bàn, bóng rổ và nhảy cầu. Tôi bắt đầu chơi bóng rổ từ thời trung học, mặc dù do chiều cao hạn chế và thể chất không tốt nên không có nhiều tài năng. Tuy nhiên, nhờ niềm đam mê mà tôi đã dành nhiều thời gian cho môn này trước khi ngừng chơi ở đại học do lười biếng. Tôi vẫn luôn tiếc nuối về chiều cao của mình, có lẽ do dinh dưỡng không đầy đủ khi học xa nhà từ cấp hai. Đây là điều mà tôi sẽ chú ý đặc biệt nếu sau này có con cái.

Còn với bóng bàn, thực tế tôi từng ghét môn này khi còn nhỏ vì bị bạn bè trêu chọc mỗi khi phải xếp hàng để đánh bóng. Nhưng sau này, khi làm việc cùng một đồng nghiệp cũng không biết chơi, chúng tôi thường xuyên tập luyện vào giờ nghỉ trưa và phát hiện ra đây là một cách rèn luyện sức khỏe tuyệt vời. Ngoài ra, bóng bàn còn là thế mạnh của Trung Quốc, nơi tôi từng theo dõi Khổng Lệnh Huy thi đấu cùng cha mình hồi nhỏ.

Trong kỳ Thế vận hội này, tôi chủ yếu theo dõi các trận bóng bàn. Tôi cảm thấy có lỗi vì sự "đen đủi" của mình khi lo lắng quá nhiều về cặp đôi hỗn hợp. Do vấn đề kỹ thuật truyền hình và thiếu hiểu biết về quy định tạm dừng trận đấu, tôi đã nghi ngờ chiến thuật của HLV Mã Linh. Cặp đôi Hứa Tân và Lưu Thiện dường như thiếu tinh thần quyết tâm trong trận đấu với Nhật Bản. Tuy nhiên, Tôn Dĩnh Sa đã tỏa sáng trong các trận sau đó, chứng minh được bản lĩnh và sự tự tin vượt trội so với đối thủ.

Phía đội tuyển nam, Phàn Trấn Đông và Mã Long đã thể hiện được khả năng vượt qua nghịch cảnh, đặc biệt là trong trận bán kết gặp 228kbet Đức. Paul và Ocara là những đối thủ đáng gờm, nhưng cuối cùng đội tuyển Trung Quốc vẫn chứng tỏ được sức mạnh vượt trội.

Về phía Nhật Bản, mặc dù Pản Bản Trí Hòa và Thủy Cốc Thuấn có phong cách thi đấu gây khó chịu, nhưng rõ ràng họ không đủ đẳng cấp để so sánh với các VĐV hàng đầu của Trung Quốc. Đặc biệt, Itô Mỹ Thành cần được đối mặt với những đối thủ như Tôn Dĩnh Sa để học hỏi thêm về tinh thần thi đấu chuyên nghiệp.

Qua kỳ Thế vận hội này, tôi nhận thấy rằng ngoài kỹ năng, tinh thần và chiến thuật cũng đóng vai trò quan trọng trong việc giành chiến thắng. Hy vọng rằng các VĐV trẻ sẽ tiếp tục phát huy tinh thần này trong tương lai.

Bài viết về bóng bàn có hơi dài, tôi sẽ chia thành nhiều phần để thảo luận chi tiết hơn. Phần đầu tiên tạm dừng ở đây.