a94d0a786aeacb2f - kết quả tỷ số

Trước hết, tôi vẫn muốn nói thêm một chút về môn bóng bàn, vì đây là môn có lịch trình thi đấu dài nhất và cũng kịch tính nhất. Tôi nhớ hồi đó ở công ty không thể xem phát trực tiếp, chỉ thỉnh thoảng vào trang web chính thức của Olympic để theo dõi tỷ số. Những trận giữa Mã Long và Phạm Trấn Đông, hay khi Trần Mộng thua một ván, tôi đã sợ đến mức "tè ra quần" (cười), bởi vì trận đôi nam nữ trước đó đã để lại trong tôi một nỗi ám ảnh lớn. Thực tế, nếu nhìn lại các giải đấu từ năm 2016, đội tuyển Trung Quốc dù giành nhiều chức vô địch nhưng kể từ khi luật đổi sang hệ thống 11 điểm, họ không còn áp đảo hoàn toàn như xưa nữa. Đặc biệt là các tay vợt như Trương Kế Khôi, Phạm Trấn Đông, Trần Mộng thường khởi đầu chậm hơn so với đối thủ. Hiện tại mà xét thì Mã Long vẫn là người toàn diện nhất, nhưng khi tìm hiểu về hành trình của Mã Long, Lưu Quốc Liang hay Hứa Tân, tôi nhận ra rằng tất cả đều trải qua những thăng trầm. Ngay cả "Quỷ vương" Trương Diệc Ninh cũng từng có thời kỳ không thắng được Vương Nam do tâm lý chưa ổn định.

Ban đầu, tôi thực sự chú ý đến môn cử tạ, cụ thể là trận đấu mà Hầu Chí Hội giành huy chương vàng hạng cân 49kg nữ. Cả khán phòng hồi hộp dõi theo từng động tác của cô ấy. Xem các trận đấu cử tạ của đội tuyển Trung Quốc khá giống với môn nhảy cầu: mỗi vòng chúng ta phải đợi đến cuối cùng mới thấy đội tuyển Trung Quốc xuất hiện. Trong khi nhảy cầu diễn ra liên tục từng vòng, cử tạ lại dựa trên trọng lượng nâng mà vận động viên đăng ký, ai nặng hơn sẽ thi sau. Mỗi vận động viên có ba lần thử nâng ở phần xéng và phần đẩy. Đôi lúc, việc chờ đợi khiến khán giả cảm thấy lo lắng, sợ rằng nếu lần thử đầu tiên thất bại thì cơ hội sẽ tuột khỏi tay. Hơn nữa, đội tuyển Trung Quốc thường chọn trọng lượng rất cao ngay từ đầu, dẫn đến áp lực tăng lên đáng kể khi phải liên tiếp thực hiện hai hoặc ba lần thử trong thời gian ngắn. Thật ra, với những người không chuyên như chúng ta, việc xem cử tạ chỉ là để giải trí, nhưng càng xem càng hiểu thêm một chút về quy tắc và kỹ thuật. Lần này, vì quá rảnh rỗi nên tôi chú tâm hơn và học hỏi được không ít kiến thức bổ ích. Điều bất ngờ là đội tuyển cử tạ Trung Quốc thật sự rất mạnh mẽ, họ đã giành tổng cộng 7/8 huy chương vàng, chỉ một trường hợp duy nhất mất huy chương vàng vì chiến lược sai lầm từ ban huấn luyện. Theo quy định, ai báo trọng lượng nhẹ hơn sẽ thi trước. Vì tự tin vào sức mạnh của mình, đội Trung Quốc thường chọn trọng lượng cao hơn và nếu có đối thủ sừng sỏ, họ sẽ báo cao hơn đối thủ một kilogram để tạo lợi thế tâm lý. Nếu đối thủ không thành công, khả năng thắng của chúng ta sẽ rất cao. Một ví dụ điển hình là trận của Trầm Lợi Quân, dù gặp khó khăn nhưng anh ấy vẫn giữ vững tinh thần để giành chiến thắng. Các vận động viên cử tạ quả thật là một nhóm người rất đơn giản, nhưng họ phải chịu đựng những buổi tập đầy đau đớn và nhàm chán. Họ dễ bị thương và trong lúc đẩy, thậm chí có thể bị nghẹn thở do áp lực lên đường hô hấp. Tôi nhớ có vài vận động viên mặt đỏ gay, thậm chí không thể hoàn thành phần đẩy vì vấn đề về hô hấp. Có một câu chuyện buồn khác từ kỳ Olympic năm 2016, một vận động viên cử tạ đã khóc nức nở vì không giành được huy chương vàng, cảm giác tội lỗi sâu sắc đó thật đáng trân trọng.

Bây giờ tôi lại muốn nhắc đến đội tuyển bóng đá và bóng rổ nam quốc gia. Nhiều người chế giễu tôi vì phẫn nộ với thành tích kém cỏi của họ, nói rằng có lẽ tôi chẳng đóng thuế cá nhân nào cả (dựa trên tỷ lệ số tiền đóng thuế). Nhưng thực tế là tôi đã đóng thuế đầy đủ, gần 20% thu nhập đều nộp thuế cá nhân, ngoài ra mọi thứ tôi mua đều chịu thuế giá trị gia tăng. Nếu tôi có quyền bầu chọn, chắc chắn tôi sẽ bỏ phiếu để không cho đội tuyển bóng đá và bóng rổ nam sử dụng số tiền thuế mà tôi đóng góp. So với môn bóng bàn, dù chỉ giành huy chương bạc đôi nam nữ, họ vẫn bị chỉ trích dữ dội, nhưng đó là vị trí á quân thế giới và chỉ thua đúng một trận. Vậy tại sao bóng đá và bóng rổ lại luôn thi đấu tệ hại? Theo tôi nghĩ, nguyên nhân chủ yếu là do thiếu quyết tâm và tinh thần chiến đấu. Thể thao đỉnh cao đòi hỏi sự kiên trì và khát khao chiến thắng. Như lời của cựu HLV đội Rocket Houston, Rudy Tomjanovich, "Đừng bao giờ đánh giá thấp quyết tâm của nhà vô địch". Dù hiện tại bạn có yếu hơn đối thủ, hãy đặt mục tiêu vượt qua họ trong tương lai. Thể thao cạnh tranh luôn cần tinh thần này: chấp nhận thất bại tạm thời nhưng không bao giờ từ bỏ khát vọng chiến thắng.

Huy chương vàng đầu tiên của Trung Quốc tại kết quả tỷ số Olympic Tokyo thuộc về Dương Thiện. Việc đội tuyển Trung Quốc giành huy chương vàng đầu tiên của kỳ Olympic luôn mang ý nghĩa quan trọng, nhưng chiến thắng của Dương Thiện cũng có phần may mắn khi đối thủ mắc lỗi ở loạt bắn cuối cùng. Bóng đá đặc biệt không dung thứ bất kỳ sai sót nhỏ nào, giống như trường hợp của Hoàng đế bắn súng Mỹ, Emmons, khi ông ấy mắc lỗi nghiêm trọng trong những khoảnh khắc then chốt. Tuy nhiên, hiếm khi ai phê bình Dương Thiện vì kết quả này. Điểm thú vị duy nhất là cô ấy trông rất giống diễn viên hài Trung Quốc Vương Cương, đăng ký 99bet điều này khiến nhiều người trên mạng xã hội cười ngặt nghẽo. Môn bắn súng thường ưu tiên các vận động viên lớn tuổi hơn vì kinh nghiệm và sự ổn định quan trọng hơn sức mạnh bùng nổ. Ví dụ như Trường Vĩ, ở tuổi 36, vẫn giành huy chương vàng nội dung súng ngắn hơi hỗn hợp. Và đừng quên Lữ Tiểu Quân, "Thần cử tạ", dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ phong độ đỉnh cao, thậm chí nổi tiếng trên YouTube. Mặc dù vậy, môn bắn súng thường không thu hút nhiều sự chú ý, và kết quả của Dương Thiện cũng chỉ được theo dõi phần cuối cùng, khi cô giành chiến thắng.

Kết thúc bài viết thứ hai này, mong mọi người thông cảm vì đây là quan điểm cá nhân, không cố ý làm phiền ai.